https://www.diendan.org/sang-tac/111em-tho-4-bai-tho-ly-hoang-ly
– Ly Hoang Ly — published 12/03/2008 23:36, cập nhật lần cuối 12/04/2016 22:19
Đêm thơ Cha và con…
4 bài thơ
LY HOÀNG LY
Trên chiếc giường nệm lò xo
Cô gái nằm thẳng
Cơn buồn ngủ kéo vào tận đáy mắt
Khiến thân thể cô không thể điềm tĩnh
Trong giấc ngủ bao giờ cô cũng sôi lên vì những ảo giác
Chị lao công mình quấn những dải băng ngời sáng giữa lòng đường
Những nhát chổi giữa đêm không phát sáng bị xe có động cơ cán đứt
Người ta đâu thể thấy ánh mắt chị lao công thảng thốt
Chỉ thấy thân thể bất động phát sáng nhức nhối
Không cơn mưa nào có thể dập tắt
Chị lao công trầm mình trong hương vị của rác
Mùi cuộc sống trên tóc chị là trung thực nhất
Con đường nồng nặc mùi Channel số 5
100 cô gái vứt mùi thật của mình vào đống rác và rưới lên thân thể mình
mùi của xa xỉ nước Pháp
Đi ngang qua sự hôi thối của chính mình
Họ bịt mũi
Trên chiếc giường nệm lò xo
Cô gái bịt mũi
Nằm thẳng
Sôi lên vì mùi Channel số 5
2001
Quay lưng lại là đêm
Quay lưng lại là đêm
Quay lưng lại là đêm
Quay lưng lại là đêm
Quay lưng lại là đêm
Chỉ thấy đêm khi tâm thấy đêm
Chỉ thấy đêm khi tâm thấy đêm
Chỉ thấy đêm khi tâm thấy đêm
Phía trước mặt là đêm
Phía trước mặt là đêm
Phía trước mặt là đêm
Phía trước mặt là đêm
Không muốn đêm cũng thấy đêm
Không muốn đêm cũng có đêm
Trên đầu là đêm
Dưới chân cũng là đêm
Có người nằm trong đêm
Có người ôm lấy đêm
Có người sống trong đêm
Có người chết trong đêm
Có người sinh trong đêm
Có người khóc trong đêm
Có người cười trong đêm
Có người cưới trong đêm
Có người điên trong đêm
Nhắm mắt
Trùm kín chăn
Nghe đêm cuộn quanh mình
2002
Tặng nhà số 14
Những chiếc ghế chạm trổ bọc nhung rách tươm
Lò sưởi lạnh ngắt bao năm
Cẩm thạch trắng cáu đen
Người đàn bà mặc áo dài trắng ngồi bắt chéo chân
Trên chiếc ghế bọc nhung lành lặn duy nhất
Cửa sổ mở ra cơn mưa vỡ nước ối bầu trời đêm
Song cửa rỉ sắt long lên
Người đàn bà mặc áo dài trắng ngồi bắt chéo chân
Trên chiếc ghế lành lặn duy nhất
Tường ố mưa đêm bao năm
Màu vàng lên rêu mốc
Mưa điên cuồng bên ngoài
Đòi trút vào nhà cổ những u uất
Người đàn bà mặc áo dài trắng ngồi bắt chéo chân
Buồn thảm và kiên định
Những con vi khuẩn bám trên từng hạt bụi
Nghe ngóng sự sinh sôi ẩm mốc
Dưới gầm chiếc phản lên nước như gương soi
Là đêm của thế kỉ trước
Dưới gầm chiếc phản lên nước như gương soi
Lũ gián khua râu hà hít
Người đàn bà mặc áo dài trắng ngồi bắt chéo chân
Giữ cho đứa con trong bụng tư thế ung dung và thách thức
Những con gián túa ra từ gầm phản
Bắt đầu gặm nhấm chiếc ghế lành lặn
Người đàn bà mặc áo dài trắng ngồi bắt chéo chân
Hút cạn mắt một đêm
Từ từ rã xác
Ht cạn mắt nghìn mưa
Nhà cổ ngập tiếng khóc
Oe oe oe
Nhà cổ rùng mình thức giấc
Lũ gián bò toán loạn trên chiếc áo dài rũ trắng sàn gạch
Đứa bé gái mặc áo dài trắng nhẹ nhàng tụt xuống từ chiếc ghế bọc nhung
duy nhất lành lặn
Mắt tròn trong vắt
Đi một vòng ngơ ngác
Sờ tay lên lò sưởi và cửa sổ và tường và mọi thứ ẩm mốc
Thấy tay đầy vi khuẩn
Bàn tay màu xám ngắt
Vặn núm cửa bước ra đêm mưa bão bùng
Cánh cửa dày đặc văn tự cổ sập lại sau lưng
Khi ấy đêm vụt tắt
Những hạt nắng như mưa rơi rơi không dứt
Rửa sạch bàn tay bụi bặm.
7.2001
Đeo kính râm trong đêm
Một tròng kính đỏ một tròng kính đen
Tại sao người đàn ông dán băng keo kín miệng ?
Cố biến mình thành kẻ ăn mày dị dạng
Nhún nhảy xin hạnh phúc
Tròng kính đen để tỏ rằng anh đã chết
Tròng kính đỏ để tỏ rằng anh đầy nhiệt huyết
Băng keo dán miệng để tỏ rằng anh nói chuyện bằng
im lặng
Ăn xin hạnh phúc
Trong đêm
Không ai cho anh thứ gì
Ngoài sự ngó nghiêng kinh ngạc
Ăn xin hạnh phúc
Trong đêm
Anh lọt thỏm trên phố nhấp nháy đèn
Ăn xin hạnh phúc
Trong đêm
Có hương hoa lài tỏa dịu dàng
Nói chuyện với anh…
… Vứt anh lên xe rác
Nagano 2002