Trên băng ghế
Hai người ngồi
*
Nếu phải đánh mất mình
Cho một kỷ niệm chóng vánh
Thì em không thể suy nghĩ
Có nên hay không
Vì em đã đánh mất mình trước khi kịp suy nghĩ
*
Để tìm lại chính mình
Em đã phải băng qua hàng trăm đồi hoa hướng dương vàng
Vượt qua rặng Andes triệu kiếp người trắng xoá
Trầm mình trong ngút ngàn hương oải hương
Bì bõm trên chiếc đầm lầy – toan nuốt mọi niềm hy vọng
Lạc vào nghĩa trang – nơi không một bóng hình hiện ra để nhận em là người quen
*
Em nhìn quả tim mình bung ra khỏi ngực áo và nhảy tung tăng trên đường
Trái tim đi trước bước chân
Đưa em đến vùng trời tắt nắng
Nhìn qua cửa kính xe, em thấy tóc mình đã bạc
Mắt đã nhiều nếp nhăn
Nhưng trái tim ánh bạc cứ lôi thân già đi theo
*
Anh chờ em ở đó
Nhìn em đánh mất mình trong sự tuyệt vọng cuối cùng
Trong tóc bạc da nhăn
Anh vỗ về em bằng vòng tay của người cha
Thương đứa con gái lạc đường
Rơi vào bể trầm luân
Dù khoé mắt anh nhỏ vài giọt lệ cho em
Anh cũng chẳng thể giúp em được
*
Sao cứ phải tìm chuyến xe đi đến miền hoang tưởng
Nơi hoa chỉ mọc trong bức tranh khói sương
Sự sống đang nằm trên làn da em
Dậy lên mùi hạnh phúc
*
Nếu phải đánh mất mình
Cho một kỷ niệm chóng vánh
Rồi phải lang thang hàng trăm ngàn cây số để tìm lại mình
Lang thang cho đến cuối đời
Có nên
hay không?
*
Nếu có thể suy nghĩ rành mạch
Có nghĩa em chưa bao giờ thực lòng yêu ai
Tẻ làm sao
khi chỉ biết yêu mỗi bản thân mình
*
Em đã đánh mất mình trước khi kịp suy nghĩ
Em vào nghĩa trang
Làm sao em có thể tìm ra người em chưa từng gặp
*
Ngắt về một hạt đỏ bên mộ
Cất hạt hình tim vào hộp
Tóc ngày càng nhiều sợi bạc hơn
Khoé mắt nhăn nhiều hơn
*
Khi nằm dưới mộ cỏ
Sẽ toàn vẹn
Chỉ thiếu trái tim
*
Hạt kia hạt ở trong hộp
LHL – 21.06.2015