Sông sâu không bằng lòng ta thất vọng
Thất vọng ư? Vẫn nông lắm,
sao bằng tình ta hút thẳm
Vào tâm đất
Xoáy cuộn
*
Trải lụa trắng ta nằm
Cho gió thắt
Trải thừng xanh ta nằm
Cho nước mắt bở tơi thừng
Có níu ta lại, ta vẫn loãng tan
Có xua ta đi đi, ta vẫn quắp chặt thân
*
Đã yêu rồi thì hạn hán suốt đời tim vẫn tươi
Đất nẻ thì úp mặt xuống kẽ đất hầm hập mà đợi cây
*
Người không vì mình trời tru đất diệt
Đất diệt ta đi trời nhiếc ta đi!
*
Ta nằm xuống ta lại đứng lên
Ta chạy tơi bời rồi ta đứng lặng
Ta chết cả đời ta sống một giây
*
Một giây quý hiếm
Một giây khắc nghiệt
Một giây rút ta vào tâm đất
Nhào ta
Từ đó, không sao chết yên được
*
Trong cuộc chết,
ta rẽ đất ta đi tìm vùng nước
LHL – 19.04.2010